Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Ivan Bunin - Phần 11


45. TÔI BƯỚC ĐI THẤY NHỎ BÉ VÔ CÙNG

Tôi bước đithấy nhỏ bé vô cùng
Tôi tự mình cảm thấy rằng như vậy
Khi vách đá, dãy núi từ xa ngái
Cùng với tôi đang lớn và cao lên.

Nhưng khi đã lên đến điểm tận cùng
Thì tôi cao hơn đ cao của chúng
Tôi một mình trên đỉnh cao hoang vắng
Cảm thấy rằng mệt mỏi lắm trời xanh.

Và mặt đất nằm  dưới chân mình
Với vẻ lớn lao vô cùng kinh ngạc
Nâng tôi lênvào một tồn tại khác
Và niềm vui tràn ngập cả cõi lòng.

Nhưng nỗi sợ hãi vực thẳm vẫn còn
Nỗi sợ hãi đến từ nơi xa ngái
Có phải tại vì mình tôi đơn lẻ
Đã ghé nhìn vào gương mặt trời xanh?
1901

Пока я шел, я был так мал

Пока я шел, я был так мал!
Я сам себе таким казался,
Когда хребет далеких скал
Со мною рос и возвышался.

Но на предельной их черте
Я перерос их восхожденье.
Один, в пустынной высоте,
Я чую высших сил томленье.

Земля - подножие мое.
Ее громада поднимает
Меня в иное бытие,
И душу радость обнимает.

Но бездны страх - он не исчез,
Он набегает издалека...
Не потому ль, что одиноко
Я заглянул в лицо небес?



46. DÒNG CHỮ TRÊN CHIẾC CHÉN CỔ

Người đàn ông tìm ra chiếc chén bên bờ biển xanh
Trong một ngôi mộ cổ nằm  bên bờ cát trắng.
Ông đã làm việc lâurất lâu chắp nối chúng
Mà ngôi mộ đã giữ suốt ba nghìn năm như một ngôi đền
Và người đàn ông đọc được trên chiếc chén:

Muôn thuở chỉ có bầu trời và biển lớn mênh mông
Muôn thuở chỉ mặt trờimặt đất cùng sắc đẹp của mình
Muôn thuở chỉ những gì vẫn vô hình kết nối
Tâm hồn và trái tim người sống cùng hồn của mộ tối tăm”.
1903

Надпись на чаше

Древнюю чашу нашел он у шумного синего моря,
В древней могиле, на диком песчаном прибрежье.
Долго трудился он; долго слагал воедино
То, что гробница хранила три тысячи лет, как святыню,
И прочитал он на чаше
Древнюю повесть безмолвных могил и гробниц:

«Вечно лишь море, безбрежное море и небо,
Вечно лишь солнце, земля и ее красота,
Вечно лишь то, что связует незримою связью
Душу и сердце живых с темной душою могил».


47. ĐÊM ĐANG ĐẾN

Đêm đang đến – dần đen
Phương đông xanh và xám
Từ váy áo của đêm
Trên đồng cơn gió thoảng.

Ngày dài và oi nóng
Đêm đến và hát lên
Bài hát ru dịu dàng
Gọi về nơi tĩnh lặng.

Mắt đêm buồntối tăm
Con đường đêm đơn lẻ
Con tim ta hãy ngủ!
Hãy nghỉ… và lãng quên.
1893

Ночь идет - и темнеет

Ночь идет - и темнеет
Бледно-синий восток...
От одежд ее веет
По полям ветерок.

День был долог и зноен...
Ночь идет и поет
Колыбельную песню
И к покою зовет.

Грустен взор ее темный,
Одинок ее путь...
Спи-усни, мое сердце!
Отдохни... Позабудь.



48. BẦU TRỜI XÁM TRÊN ĐẦU TÔI LƠ LỬNG

Bầu trời xám trên đầu tôi lơ lửng
Và khu rừng mở rộngvẻ trần truồng
Còn phía dướibên những con đường thẳng
Trên chiếc lá chanh bùn chuyển màu đen.

Từ phía trên có tiếng động lạnh lùng
Còn phía dưới – sự lặng im héo úa
Thời tuổi trẻ của tôi – đời viễn xứ
Là niềm vui của ý nghĩ cô đơn!
1889

Седое небо надо мной

Седое небо надо мной
И лес раскрытый, обнаженный.
Внизу, вдоль просеки лесной,
Чернеет грязь в листве лимонной.

Вверху идет холодный шум,
Внизу молчанье увяданья…
Вся молодость моя — скитанья
Да радость одиноких дум!


49. CÂU CHUYỆN CỔ

Tôi mơ như trong chuyện cổchúng mình
Cùng bước đi trên những bờ hoang vắng
Trên vịnh biển hoang dã có màu xanh
Trong rừng thônggiữa những đồi cát trắng.

Đó là một buổi trưa hè đầy nắng
Ngày nóng bức và ánh sáng khắp nơi
Rừng là mặt trời và từ mặt trời
Một niềm vui tràn đầy đang tỏa sáng.

Những hoa văn tạo nên từ những bóng
Đã nằm lên trên cát nóng màu hồng
Vùng chân trời hãy tỏa trên rừng thông
Một niềm vui thanh cao và trong sáng.

Đã đùa chơi ánh hào quang của biển
Trên ngọn thông cao vút, rồi chảy theo
Vỏ của cây rất cứng và rất khô
Nhựa của thông trong suốt còn hơn kính…

Tôi đã mơ về biển bắc xa xôi
Những khu rừng ở những vùng hoang dã
Mơ về khoảng xa, mơ câu chuyện cổ
Và mơ về thời tuổi trẻ của tôi.
1903

Сказка

…И снилось мне, что мы, как в сказке,
Шли вдоль пустынных берегов
Над диким синим лукоморьем,
В глухом бору, среди песков.

Был летний светозарный полдень,
Был жаркий день, и озарен
Веет, лес был солнцем, и от солнца
Веселым блеском напоен.

Узорами ложились тени
На теплый розовый песок,
И сипни небосклон над бором
Был чист и радостно-высок.

Играл зеркальный отблеск моря
В вершинах сосен, и текла
Вдоль по коре, сухой и жесткой,
Смола, прозрачнее стекла…

Мне снилось северное море,
Лесов пустынные края…
Мне снилась даль, мне снилась сказка –
Мне снилась молодость моя.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét