Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Ivan Bunin - Phần 5


78. BÊN BỜ BIỂN

Bên bờ biển 
Trên phiến đá xanh 
Trên phiến đá xanh người đẹp khỏa thân 
Chân trắng muốt thả đùa trên sóng 
Vẫy gọi những chàng thủy thủ đại dương 
“Các anh thủy thủ ơi 
Các anh đi cùng đất cuối trời 
Các anh thật là vô ích 
Đi kiếm tìm châu ngọc? 
Châu ngọc chốn biển khơi 
Là sắc đẹp của em đây 
Là bờ môi cháy bỏng 
Là ngực lạnh 
Là những bàn chân nhẹ nhàng 
Là bắp vế nặng. 
Một thú vui không bao giờ cạn 
Là ngủ yên trên cánh tay em 
Và nghe những khúc hát u buồn!” 
Những chàng thủy thủ bơi đến, không nghe 
Mà trong con tim buồn nản 
Và trên mắt những giọt nước mắt nóng bỏng 
Không thể nào xua được nỗi buồn kia 
Không trên đường đi, không nơi bến bờ 
Nhưng đến muôn đời nghĩ lại.

1923

Уж как на море, на море

Уж как на море, на море,
На синем камени.
Наган краса сидит,
Белые ноги в волне студит,
Зазывает с пути корабельщиков:
«Корабельщики, корабельщики!
Что вы по свету ходите,
Понапрасну ищете
Самоцветного яхонта-жемчуга?
Есть одна в море жемчужина -
Моя краса,
Уста жаркие,
Груди холодные,
Ноги легкие,
Лядвии тяжелые!
Есть одна утеха не постылая -
На руке моей спать-почивать.
Слушать песни мои унывные!»
Корабельщики плывут, не слушают,
А на сердце тоска-печаль,
На глазах слезы горючие.
Ту тоску не заспать, не забыть
Ни в пути, ни в пристани.
Но отдумать довеку.


79. BUỔI CHIỀU

Về hạnh phúc ta nhớ đến thường xuyên 
Hạnh phúc khắp nơicó thể là chính nó 
Là khu vườn thu phía sau kho chứa
Là một luồng không khí thật dịu êm.

Dải mây trắng nhẹ nhàng bay trên trời 

Toả hào quangnhững đám mây thức dậy 
Tôi nhìn theo… nhận ra ta ít thấy 
Hạnh phúc chỉ dành cho người biết mà thôi.

Cửa sổ mởCon chim bay đến ngồi 

Lên bục cửa và tôi buông quyển sách
Ánh mắt nhìn mỏi mệt phút giây lơi.

Ngày dần tốiHoang vắng giữa bầu trời 

Tiếng máy đập lúa nghe ra văng vẳng 
Tôi nghenhìnHạnh phúc  trong tôi.
1909

Вечер

О счастье мы всегда лишь вспоминаем.
А счастье всюду. Может быть, оно
Вот этот сад осенний за сараем
И чистый воздух, льющийся в окно.

В бездонном небе легким белым краем
Встает, сияет облако. Давно
Слежу за ним... Мы мало видим, знаем,
А счастье только знающим дано.

Окно открыто. Пискнула и села
На подоконник птичка. И от книг
Усталый взгляд я отвожу на миг.

День вечереет, небо опустело.
Гул молотилки слышен на гумне...
Я вижу, слышу, счастлив. Все во мне.



80. GIÁ MÀ ANH CÓ THỂ

Giá mà anh có thể 
Yêu chỉ một mình anh
Giá quên được quá khứ 

Những gì em đã quên.

Không sợkhông ngạc nhiên 

Bóng tối đêm muôn thuở 
Mệt mỏi những mắt nhìn 
Khép lại đầy hớn hở!
1894

Если б только можно было

Если б только можно было
Одного себя любить,
Если б прошлое забыть, -
Все, что ты уже забыла,

Не смущал бы, не страшил
Вечный сумрак вечной ночи:
Утомившиеся очи
Я бы с радостью закрыл!


81. CHÉN RƯỢU TRAO CHO TÔI

Chén rượu trao cho tôi nữ thần đau khổ 
Tôi uống rượu vangthấy mệt mỏirã rời
Với nụ cười lạnh nhạt nữ thần nói với tôi:
Chất độc này là rượu của tình yêu trong mộ”.
1902

Чашу с темным вином подала мне богиня печали

Чашу с темным вином подала мне богиня печали.
Тихо выпив вино, я в смертельной истоме поник.
И сказала бесстрастно, с холодной улыбкой богиня:
"Сладок яд мой хмельной. Это лозы с могилы любви".



82. MẢNH TRĂNG MUỘN TRONG ĐÊM

Mảnh trăng muộn trong đêm vắng ngắt 
Vì những cây giacây đoạn màu đen 
Từ ban công anh nghe tiếng cửa kêu cót két 
Tiếng cửa kêu cót két thật nhẹ nhàng.

Ta không ngủ vì cãi nhau dại dột 

Và đ cho ta hai đứadành riêng 
Hoa thở than trên đường vắng ngắt 
Trong cái giờ phút ấy thật dịu êm.

Ngày đó em bước sang mười sáu tuổi 

Còn anh vừa tròn mười bảy xuân xanh 
Nhưng em còn nhớ không khi khép lại 
Cánh cửa mở vào có ánh trăng thanh?

Em đưa chiếc khăn lên môi ép chặt 

Chiếc khăn ướt đầm nước mắt xót xa 
Em run rẩytrong lòng em thổn thức
Đ
 trên đầu cái bím tóc rơi ra.


Còn anh tưởng chừng vỡ tung lồng ngực 

Vì nỗi đau rất đằm thắmdịu êm… 
Người yêu ơigiá mà ta làm được 
Ta sẽ cùng quay về lại với cái đêm!..
1916

Тихой ночью поздний месяц вышел

Тихой ночью поздний месяц вышел
Из-за черных лип.
Дверь балкона скрипнула, - я слышал
Этот легкий скрип.

В глупой ссоре мы одни не спали,
А для нас, для нас
В темноте аллей цветы дышали
В этот сладкий час.

Нам тогда - тебе шестнадцать было,
Мне семнадцать лет,
Но ты помнишь, как ты отворила
Дверь на лунный свет?

Ты к губам платочек прижимала,
Смокшийся от слез,
Ты, рыдая и дрожа, роняла
Шпильки из волос,

У меня от нежности и боли
Разрывалась грудь...
Если б, друг мой, было в нашей воле
Эту ночь вернуть!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét