Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Ivan Bunin - Phần 12



42. NHỚ MỘT CHIỀU ĐÔNG DÀI

Nhớ một chiều đông dài
Nhá nhem và lặng lẽ
Đèn soi bóng hắt hiu
Bão khóc ngoài cửa sổ.

“Con thân yêu – mẹ nói –
Nếu con muốn ngủ say
Để sớm mai sảng khoái
Và vui vẻ sáng ngày

Thì quên bão gào thét
Quên mẹ ở bên con
Chỉ nhớ tiếng của rừng
Và trưa hè oi bức

Nhớ bạch dương xào xạc
Còn trên ruộng sau rừng
Sóng lúa mạch ánh vàng
Êm đềm và chậm chạp!”

Với lời khuyên thân thuộc
Tôi nghe và tôi tin
Và ước mơ tràn ngập
Tôi bắt đầu lãng quên.

Cùng với giấc ngủ yên
Đi vào trong giấc ngủ
Tiếng rì rào của lúa
Xào xạc của bạch dương.
1887

Помню - долгий зимний вечер

Помню - долгий зимний вечер,
Полумрак и тишина;
Тускло льется свет лампады,
Буря плачет у окна.

«Дорогой мой, - шепчет мама, -
Если хочешь задремать,
Чтобы бодрым и веселым
Завтра утром быть опять, -

Позабудь, что воет вьюга,
Позабудь, что ты со мной,
Вспомни тихий шепот леса
И полдневный летний зной;

Вспомни, как шумят березы,
А за лесом, у межи,
Ходят медленно и плавно
Золотые волны ржи!»

И знакомому совету
Я доверчиво внимал
И, обвеянный мечтами,
Забываться начинал.

Вместе с тихим сном сливалось
Убаюкиванье грез –
Шепот зреющих колосьев
И невнятный шум берез…


43. ÁNH SÁNG MUÔN ĐỜI

Trên nghĩa trangtrên đồng
Trong rừng dương già cũ
Chẳng xương hay mộ chí –
Vương quốc của mơ màng.

Ngọn gió hè xoay vòng
Màu xanh của lá cành –
Hướng về anh bay tới
Ánh sáng nụ cười em.

Không bia đá, đóng đinh
Trước mắt anh vẫn thế
Váy áo thời sinh viên
Và ánh nhìn sáng tỏ.

Chẳng lẽ em cô đơn?
Chẳng lẽ không cùng anh
Trong những ngày tháng ấy
Anh – người khác đã từng?

Và trong cõi trần gian
Của những ngày hiện tại
Từ lâu anh không còn
Trẻ trung như ngày ấy!
1917

Свет незакатный

Там, в полях, на погосте,
В роще старых берез,
Не могилы, не кости -
Царство радостных грез.

Летний ветер мотает
Зелень длинных, ветвей –
И ко мне долетает
Свет улыбки твоей.

Не плита, не распятье -
Предо мной до сих пор
Институтское платье
И сияющий взор.

Разве ты одинока?
Разве ты не со мной
В нашем прошлом, далеком,
Где и я был иной?

В мире круга земного,
Настоящего дня,
Молодого, былого
Нет давно и меня! 



44. CHIỀU THÁNG TƯ TƯƠI SÁNG ĐàLỤI TÀN

Chiều tháng tư tươi sáng đã lụi tàn
Hoàng hôn lạnh bao trùm lên đồng cỏ
Quạ ngủ yêndòng nước từ xa ngái
Trong bóng đêm vang lên vẻ bí huyền.

Nhưng mầm xanh tỏa mùi tươi mát hơn
Đất đen còn lạnh lùng và mới mẻ
Ánh sao trời trong đêm đen lặng lẽ
Thanh khiết hơn tuôn chảy xuống trên đồng.

Có những ngôi sao in bóng trên đầm
Trên mặt nước lặng yên càng lấp lánh
Những con sếu cất tiếng kêu gọi bạn
Khi chúng bay rất cẩn trọng thành đàn.

Còn Mùa xuân trong những cánh rừng xanh
Chờ bình minh, cố ghìm hơi thở lại
Và lắng nghe tiếng xạc xào cây cối
Nhìn đăm đăm những khoảng tối trên đồng.
1892

Догорел апрельский светлый вечер

Догорел апрельский светлый вечер,
По лугам холодный сумрак лег.
Спят грачи; далекий шум потока
В темноте таинственно заглох.

Но свежее пахнет зеленями
Молодой озябший чернозем,
И струится чище над полями
Звездный свет в молчании ночном.

По лощинам, звезды отражая,
Ямы светят тихою водой,
Журавли, друг друга окликая,
Осторожной тянутся гурьбой.

А Весна в зазеленевшей роще
Ждет зари, дыханье затая, —
Чутко внемлет шороху деревьев,
Зорко смотрит в темные поля.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét