61. CÁNH ĐỒNG CỎ XANH MƯỚT BÊN KIA SÔNG
Cánh đồng cỏ xanh mướt bên kia sông
Thổi hơi mát nhẹ nhàng lên dòng nước
Chim trong rừng vui vẻ cất tiếng hót
Tiếng của chim khi bỗng lại khi trầm.
Cơn gió mang hơi ấm từ cánh đồng
Hồn đắng cay của một cành liễu nhỏ…
Con tim mong hạnh phúc – mùa xuân ạ!
Nỗi buồn tôi dịu ngọt giữa mùa xuân!
Cho chiếc lá mặt trời đang sưởi ấm
Những con đường mềm mại ở trong vườn…
Tôi không hiểu điều gì mở cõi lòng
Và tôi về đâu trong cơn mê sảng!
Tôi không hiểu yêu ai với nỗi buồn
Tôi quí ai… Hay thế nào cũng được?
Tôi đau khổ, tôi mong chờ hạnh phúc
Nhưng điều này từ lâu chẳng hề tin!
Cay đắng quá, rằng tôi đang để mất
Vẻ dịu dàng, trinh bạch của ngày xanh
Tôi đang cười và đang khóc một mình
Tôi không biết, không hề yêu ai hết.
1893
За рекой луга зазеленели
За рекой луга зазеленели,
Веет легкой свежестью воды;
Веселей по рощам зазвенели
Песни птиц на разные лады.
Ветерок с полей тепло приносит,
Горький дух лозины молодой...
О, весна! Как сердце счастья просит!
Как сладка печаль моя весной!
Кротко солнце листья пригревает
И дорожки мягкие в саду...
Не пойму, что душу раскрывает
И куда я медленно бреду!
Не пойму, кого с тоской люблю я,
Кто мне дорог... И не все ль равно?
Счастья жду я, мучась и тоскуя,
Но не верю в счастье уж давно!
Горько мне, что я бесплодно трачу
Чистоту и нежность лучших дней,
Что один я радуюсь и плачу
И не знаю, не люблю людей.
62. NHỮNG BÔNG HOA, NGỌN CỎ, NHỮNG BẦY ONG
Những bông hoa, ngọn cỏ, những bầy ong
Màu thiên thanh, giữa trưa ngày oi bức…
Đến ngày – Chúa hỏi đứa con phiêu bạt:
“Con từng hạnh phúc ở chốn trần gian?”
Tôi quên hết – chỉ còn nhớ được rằng
Những con đường giữa lúa đồng xanh mướt
Vì nước mắt, tôi trả lời không kịp
Khi tôi quì xuống đầu gối hằng tâm.
1918
И цветы, и шмели, и трава, и колосья
И цветы, и шмели, и трава, и колосья,
И лазурь, и полуденный зной...
Срок настанет - господь сына блудного спросит:
"Был ли счастлив ты в жизни земной?"
И забуду я все - вспомню только вот эти
Полевые пути меж колосьев и трав -
И от сладостных слез не успею ответить,
К милосердным коленям припав.
63. NGỰC TA HÃY MỞ RỘNG HƠN ĐÓN NHẬN
Ngực ta hãy mở rộng hơn đón nhận
Tình cảm mùa xuân – những vị khách mời!
Và thiên nhiên hãy mở vòng tay rộng
Để ta hòa cùng vẻ đẹp của ngươi!
Hỡi bầu trời từ nơi cao xa lắm
Khoảng không bao la vô tận màu xanh!
Và ngươi nữa, cánh đồng xanh rộng lớn
Chỉ với ngươi ta dâng hết lòng mình!
1886
Шире грудь распахнулась для принятия
Шире грудь распахнулась для принятия
Чувств весенних - минутных гостей!
Ты раскрой мне, природа, объятия,
Чтоб я слился с красою твоей!
Ты, высокое небо, далекое,
Беспредельный простор голубой!
Ты, зеленое поле широкое!
Только к вам я стремлюся душой!
64. BẦU KHÔNG KHÍ THÁNG HAI CÒN ẨM ƯỚT
Bầu không khí tháng hai còn ẩm ướt
Và lạnh lùng, nhưng ở trên khu vườn
Bầu trời vẫn đang nhìn bằng ánh mắt
Rất rõ ràng vào thế giới trẻ trung.
Trong suốt – tái nhợt, như giữa mùa xuân
Tuyết của cơn lạnh gần đang nhỏ giọt
Từ trời cao – lên bụi cây, vũng nước
Ánh màu xanh phản chiếu đã bao trùm.
Tôi nhìn ngắm mà không hề chán mắt
Những hàng cây trơ trụi giữa trời đông
Thật ngọt ngào ngồi nghe trên ban công
Chim hồng tước trong bụi cây đang hót.
Không, cảnh quan thu hút tôi, không phải
Chẳng sắc màu làm thỏa ánh mắt tham
Mà vì ở trong màu sắc ánh lên:
Một tình yêu và niềm vui tồn tại.
1901
Еще и холодом и сыр
Еще и холодом и сыр
Февральский воздух, но над садом
Уж смотрит небо ясным взглядом,
И молодеет божий мир.
Прозрачно-бледный, как весной,
Слезится снег недавней стужи,
А с неба на кусты и лужи
Ложится отблеск голубой.
Не налюбуюсь, как сквозят
Деревья в лоне небосклона,
И сладко слушать у балкона,
Как снегири в кустах звенят.
Нет, не пейзаж влечет меня,
Не краски жадный взор подметит,
А то, что в этих красках светит:
Любовь и радость бытия.
65. TRÊN ĐỒNG TỐI, NHƯ TRÊN BIỂN MÊNH MÔNG
Trên đồng tối, như trên biển mênh mông
Ánh hoàng hôn u buồn đà tắt ngấm
Bóng đêm nhẹ nhàng bơi giữa trời đêm
Theo hoàng hôn câm nín.
Chỉ sóc đồng gọi nhau bằng tiếng huýt
Hay chuột nhảy, bí ẩn, như linh hồn
Di chuyển nhanh bằng bước nhảy im lìm
Rồi bỗng nhiên biến mất…
1887
В темнеющих полях, как в безграничном море
В темнеющих полях, как в безграничном море,
Померк и потонул зари печальный свет -
И мягко мрак ночной плывет в ночном просторе
Немой заре вослед.
Лишь суслики во ржи скликаются свистками,
Иль по меже тушкан, таинственно, как дух,
Несется быстрыми, неслышными прыжками
И пропадает вдруг...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét