Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Thơ Ivan Bunin - Phần 8




66. CHỈ CÓ NHỮNG HÒN ĐÁ

Chỉ có những hòn đá, cát và núi đồi trơ trụi
Và trăng trên trời xuyên những đám mây đen –
Dành cho ai đêm này? Chỉ có gió, chúng mình
Cùng sóng biển bất thình lình và giận dữ.

Nhưng gió – gió quét sóng biển để làm gì nhỉ?
Và sóng – tại vì sao có bao nhiêu giận dữ thế kia?
Em hãy ép sát vào người anh, con tim thân yêu!
Em thân thiết, dễ thương hơn cả cuộc đời anh đấy.

Tình yêu chúng mình anh không bao giờ hiểu nổi
Tình đưa chúng mình đi đâu và tại vì sao
Đưa ta ra khỏi mọi người trong cái đêm này?
Nhưng Chúa sai khiến thế - và anh tin Ngài vậy.
1926

Только камни, пески, да нагие холмы

Только камни, пески, да нагие холмы,
Да сквозь тучи летящая в небе луна, -
Для кого эта ночь? Только ветер, да мы,
Да крутая и злая морская волна.

Но и ветер - зачем он так мечет ее?
И она - отчего столько ярости в ней?
Ты покрепче прижмись ко мне, сердце мое!
Ты мне собственной жизни милей и родней.

Я и нашей любви никогда не пойму:
Для чего и куда увела она прочь
Нас с тобой ото всех в эту буйную ночь?
Но господь так велел - и я верю ему.


67. CUỘC DẠO CHƠI ĐÊM

Mặt trăng nhìn xuống một khoảng trống trong rừng
Trên đống hoang tàn của nhà thờ bỏ vắng.
Trong tu viện chết hai bộ xương màu vàng
Đang lang thang trong ánh trăng bất động.

Quí bà và hiệp sĩ, cúi mình xuống quí bà
(Sọ dừa không có mũi và sọ dừa không mắt):
“Điều này làm cho ta xích lại gần nhau – hai ta
Đều đã qua đời vì Cái Chết Đen – đại dịch.

Tôi đến từ thế kỷ thứ mười – và tôi đã quyết
Tò mò thử hỏi xem: Chị từ thế kỷ nào?”
Và quí bà trả lời, quí bà cười toe toét:
“Ôi, anh trẻ thế! Tôi từ thế kỷ thứ sáu kia”.

Ночная прогулка

Смотрит луна на поляны лесные
И на руины собора сквозные.
В мертвом аббатстве два желтых скелета
Бродят в недвижности лунного света:

Дама и рыцарь, склонившийся к даме
(Череп безносый и череп безглазый):
«Это сближает нас - то, что мы с вами
Оба скончались от Черной Заразы.

Я из десятого века, - решаюсь
Полюбопытствовать: вы из какого?»
И отвечает она, оскаляясь:
«Ах, как вы молоды! Я из шестого».


68. ĐÊM Đà ĐẾN ĐÂYNGÀY ĐàTÀN

Đêm đã đến đâyngày đã tàn
Ngủ và nghỉ – bằng cả tấm lòng
Trong giờ phút này tôi trao hết
Cho vẻ lặng yên êm dịu của đêm.

Lồng ngực thở ra thật nhẹ nhàng!
Khu vườn êm dịu tỏa mùi hương!
Và dải Ngân hà đang tỏa sáng
Giữa chốn trời xa thật thanh bình!

Những gì mà tôi chịu trong ngày
Tôi đem giấu kín với nỗi đau
Trong trái tim này, nơi sâu kín
Mà không hề cáo buộc gì ai.

Vì niềm hạnh phúc những phút giây
Vì vẻ tươi sáng mối u hoài
Tôi xin đa tạ từng giây phút
Của khổ đau, hạnh phúc đã qua.
1895

Ночь наступила, день угас

Ночь наступила, день угас,
Сон и покой - и всей душою
Я покоряюсь в этот час
Ночному кроткому покою.

Как облегченно дышит грудь!
Как нежно сад благоухает!
Как мирно светит и сияет
В далеком небе Млечный Путь!

За все, что пережито днем,
За все, что с болью я скрываю
Глубоко на сердце своем, -
Я никого не обвиняю.

За счастие минут таких,
За светлые воспоминанья
Благословляю каждый миг
Былого счастья и страданья!



69. ĐÊM VÀ KHOẢNG XA XĂM

Đêm và khoảng xa xăm –
Trong sương giá của rừng.
Những ngôi sao lấp lánh
Chiếu sáng bầu trời đêm.

Ánh sao trời trắng hơn
Và vùng đất xung quanh
Đang trở nên lạnh cóng
Trong ánh sáng sao đêm.

Im lặng của đồng hoang…
Phía sau núi rõ ràng
Trên sông và thung lũng
Nứt ra một tảng băng…

Ngôi sao băng cháy lên
Chiếu lên tuyết rõ rành…
Có tiếng kêu sột soạt
Thú chạy rất nhẹ nhàng…

Và lần nữa lặng im…
Sương tái nhợt trên đồng
Cố ghìm hơi thở lại
Và tôi đứng một mình.
1896

Ночь и даль седая

Ночь и даль седая, -
В инее леса.
Звездами мерцая.
Светят небеса.

Звездный свет белеет,
И земля окрест
Стынет-цепенеет
В млечном свете звезд.

Тишина пустыни...
Четко за горой
На реке в долине
Треснет лед порой...

Метеор зажжется,
Озаряя снег...
Шорох пронесется -
Зверя легкий бег...

И опять - молчанье...
В бледной мгле равнин,
Затаив дыханье,
Я стою один.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét