20. RỪNG THÔNG PSKOV
Những khoảng xa tối, nghiêm khắc những cánh rừng
Dưới chiếc cột màu đỏ và dưới một cây thông
Tôi đứng ở đó, phân vân trên ngưỡng cửa
Vào nơi từng lãng quên, nhưng biết mấy thân thương.
Liệu ta có xứng đáng với di sản của mình?
Ở đấy tôi sẽ cảm thấy nặng nề vô cùng
Nơi những con đường của mèo hoang và gấu
Sẽ dẫn tôi đi vào cổ tích những đường con.
Nơi những hạt ửng đỏ trên cây kim ngân
Nơi trên gỗ mục màn rêu xám bao trùm
Và màn sương xanh vây xung quanh từng quả
Treo lơ lửng trên những cây bách tròn.
1912
______________
*Pskov – là một thành phố cổ nằm ở phía tây bắc của Nga.
Псковский бор
Вдали темно и чащи строги.
Под красной мачтой, под сосной
Стою и медлю - на пороге
В мир позабытый, но родной.
Достойны ль мы своих наследий?
Мне будет слишком жутко там,
Где тропы рысей и медведей
Уводят к сказочным тропам,
Где зернь краснеет на калине,
Где гниль покрыта ржавым мхом
И ягоды туманно-сини
На можжевельнике сухом.
21. GIỮA ĐÊM KHUYA TÔI THỨC DẬY VÀ NHÌN
Giữa đêm khuya tôi thức dậy và nhìn
Vào mặt trăng giữa trời cao tê tái
Vào vịnh biển dưới trăng và trên núi
Có tuyết đang lấp lánh từ xa xăm…
Còn phía dưới, nước trên cát ánh lên
Và xa hơn, khoảng bao la xám xịt
Trên biển màn sương và biển lạnh lùng…
Tôi hiểu rằng chẳng có gì mới hết
Lời của con người trống rỗng mà thôi
Hiểu gian dối của hy vọng, niềm vui
Vô thường của tình và đắng cay ly biệt
Với những người cuối cùng, gần gũi nhất
Người bằng sự gần gũi làm nhẹ hơn
Những đau đớn, khổ đau không cần thiết
Và trong những giờ phút này cô đơn
Của sự thức giấc lặng lẽ lúc nửa đêm
Của sự miệt thị với trần gian và xa cách
Với tất cả vẻ đẹp vô nghĩa ở trên trần.
1922
В полночный час я встану и взгляну
В полночный час я встану и взгляну
На бледную высокую луну,
И на залив под нею, и на горы,
Мерцающие снегом вдалеке...
Внизу вода чуть блещет на песке,
А дальше муть, свинцовые просторы.
Холодный и туманный океан...
Познал я, как ничтожно и не ново
Пустое человеческое слово,
Познал надежд и радостей обман,
Тщету любви и терпкую разлуку
С последними немногими, кто мил,
Кто близостью своею облегчил
Ненужную для мира боль и муку,
И эти одинокие часы
Безмолвного полуночного бденья,
Презрения к земле и отчужденья
От всей земной бессмысленной красы.
22. THƠ MỘ CHÍ I
Em là cô dâu từ giã cõi đời.
Chàng nói rằng em đã từng trẻ đẹp
Nhưng tình em chỉ ước mơ mãnh liệt
Chỉ sống bằng hy vọng ngắn mà thôi.
Ngày tháng tư em từ giã cõi đời
Ra đi mãi, lặng im và ngoan ngoãn
Nhưng em đã sống không hề phí uổng:
Vẫn còn tình yêu cùng với người đây.
Trên con đường yên lặng chốn nghĩa trang
Chỉ cơn gió trong mơ màng thổi nhẹ
Tất cả nói về hạnh phúc, mùa xuân.
Bài thơ tình yêu trên lăng mộ cũ
Vang lên nỗi buồn bất tử về em
Và bầu trời xanh thắm bên con đường.
1902
Эпитафия
Я девушкой, невестой умерла.
Он говорил, что я была прекрасна,
Но о любви я лишь мечтала страстно, -
Я краткими надеждами жила.
В апрельский день я от людей ушла,
Ушла навек покорно и безгласно –
И все ж была я в жизни не напрасно:
Я для его любви не умерла.
Здесь, в тишине кладбищенской аллеи,
Где только ветер веет в полусне,
Все говорит о счастье и весне.
Сонет любви на старом мавзолее
Звучит бессмертной грустью обо мне,
И небеса синеют вдоль аллеи.
23. THƠ MỘ CHÍ II
Trên mặt đất em từng là con chim thiên đường quí hiếm
Trên những cành tùng, giữa những ngôi mộ mạ vàng
Giọng nói trẻ vang lên, như tiếng sáo ở trong rừng
Và những ánh mặt trời từ những bờ mi đen tỏa sáng.
Số phận để ý em. Trên mặt đất em không phải người trần
Chỉ ở thiên đường sắc đẹp không biết đến ranh giới cấm.
1917
Эпитафия
На земле ты была точно дивная райская птица
На ветвях кипариса, среди золоченых гробниц.
Юный голос звучал, как в полуденной роще цевница,
И лучистые солнца сияли из черных ресниц.
Рок отметил тебя. На земле ты была не жилица.
Красота лишь в Эдеме не знает запретных границ.
24. CON XIN ĐA TẠ NGƯỜI VÌ TẤT CẢ
Con xin đa tạ Người, vì tất cả
Sau những âu lo và những buồn đau
Người đã ban con ánh nắng ban chiều
Cánh đồng rộng và màu xanh hiền dịu.
Con giờ vẫn cô đơn – như muôn thuở
Nhưng hoàng hôn đổ ánh lửa tuyệt vời
Và tan trong đó Ngôi sao Ban chiều
Run rẩy qua, như một hòn đá quí.
Con hạnh phúc với nỗi buồn phận số
Trong nhận thức vẫn vui vẻ ngọt ngào
Vẫn một mình trong thầm lặng suy tư
Nói với Người – và tránh xa tất cả.
1901
За все Тебя, Господь, благодарю
За все Тебя, Господь, благодарю!
Ты, после дня тревоги и печали,
Даруешь мне вечернюю зарю,
Простор полей и кротость синей дали.
Я одинок и ныне - как всегда.
Но вот закат разлил свой пышный пламень,
И тает в нем Вечерняя Звезда,
Дрожа насквозь, как самоцветный камень.
И счастлив я печальною судьбой
И есть отрада сладкая в сознанье,
Что я один в безмолвном созерцанье,
Что всем я чужд и говорю - с Тобой.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét